Điểm Tin Thời Trang
Câu chuyện của một sinh viên ngành thời trang
Trong quá trình tạo nên những bộ trang phục kỳ công, đôi khi phải đổ máu theo đúng nghĩa đen. Nghĩ lại mà thấy “xót xa cũng là êm đềm”.
Trong những bài viết trước, Châu đã viết về việc theo đuổi ngành thời trang bằng những kinh nghiệm của cá nhân. Hôm nay thì Châu muốn chia sẻ câu chuyện từ chính các bạn sinh viên đang theo đuổi ngành thời trang để mọi người có cái nhìn thực tế hơn nhé! Mong rằng câu chuyện có thể giúp các bạn yêu thích lĩnh vực này sẽ có được thêm động lực để bắt đầu.
Chào mọi người, mình là Bùi Thanh Lam, sinh viên năm cuối khoa Thiết kế Thời trang học viện Thiết kế và Thời trang London Hà Nội LCDF.
Năm nay – năm đánh dấu một cột mốc quan trọng đối với mình đó chính là tốt nghiệp, nhìn lại 3 năm vừa qua mà thấy bản thân trưởng thành hơn rất nhiều. Các bạn có muốn biết sinh viên thiết kế thời trang học như thế nào không? Để mình kể lại cuộc hành trình hành trình ấy nhé!
Từ lớp 2, mình đã được ba mẹ đồng ý cho tham gia vào lớp học vẽ ngoại khoá. Ước mơ về thời trang bắt đầu lớn dần từ hồi bé xíu đó. Sau nhiều năm tham gia lớp học năng khiếu, tới những năm học cấp 3, mình bắt đầu học các lớp năng khiếu chuyên nghiệp hơn.
Mình biết tới Học viện Thiết kế và Thời trang London Hà Nội LCDF qua các buổi Open Day – Ngày hội trải nghiệm thiết kế. Khi bước chân vào trường, ấn tượng đầu tiên đó là sự nhiệt tình của các giảng viên và anh chị nhân viên, họ luôn tiếp đón các bạn học sinh rất tận tình. Đặc biệt là các workshop đều miễn phí nên mình cũng ngay lập tức đăng ký và được tiếp xúc với thời trang theo những lối tư duy khá mới. Vừa kết thúc lớp 12, mình đăng ký thi vào đây, nộp portfolio (hồ sơ nghệ thuật) rồi phỏng vấn. May mắn là mình được trường trao học bổng đến 50% – một động lực cực lớn để tiếp tục cố gắng.
Bản thân mình đã trải qua 3 năm học, mỗi năm 2 kỳ. Có rất nhiều môn chúng mình được trải qua như: Lịch sử thời trang (môn học đem lại cho mình nguồn cảm hứng và khám phá được nhiều kiến thức sâu về ngành thời trang), Sáng tác và phát triển ý tưởng (một môn thế mạnh của trường LCDF), Vẽ minh họa, Cắt rập (môn này đòi hỏi sự logic và là yếu tố quyết định đầu tiên để cho ra một sản phẩm hoàn hảo), Đồ họa, Kinh doanh, Truyền thông, Nhiếp ảnh… Theo như mình nghe từ các anh chị đã ra trường và đi làm rồi thì những kiến thức này “không thừa một giọt”.
Một cách để chứng minh kết quả học tập là mỗi cuối kỳ chúng mình sẽ có một đồ án thực tế mà sinh viên phải hoàn thiện từ A-Z một sản phẩm và lưu lại toàn bộ quá trình nghiên cứu, lên ý tưởng, thử nghiệm trong sketch. Một cuốn sketch trong thư viện trường mình có thể nặng đến 7kg. Mình nhớ cơ tay của mình đã run lên sau khi ôm nó được 10 phút.
Sản phẩm thực tế mà chúng mình phải hoàn thành ở kỳ học đầu tiên là chiếc áo sơ mi trắng. Nhìn vậy mà không hề đơn giản tí nào. Ở giai đoạn đầu này, nhiều môn học và kiến thức mới khiến một đứa hừng hực đam mê như mình đôi lúc cũng nản lòng. Nhưng nhờ có giảng viên rất biết truyền cảm hứng và gần gũi như bạn bè nên tụi sinh viên chúng mình liên tục được tiếp năng lượng.
Rồi tiếp tục các môn mới, các đề án như đồ streetwear, dạ hội… Cuối cùng, mình đối diện với kỳ tốt nghiệp với khối lượng công việc nhiều gấp… 6 lần. Thay vì làm 1 bộ trang phục như các kỳ trước thì lần này là 6 bộ để trình diễn trong đêm thời trang tốt nghiệp – một sự kiện hoành tráng vốn là thương hiệu của trường. Khi nghe những chia sẻ của các anh chị sinh viên khoá trước, thì trong thời kỳ “về đích” này, chuyện ngủ lại trường, ngủ chỉ 4 tiếng/ngày, khâu thủ công tới rộp tay hay quay clip từ 5h30 sáng đến đêm họ đều đã trải qua.
Rồi cũng đến lượt mình phải đối mặt với cuộc đua “về đích”. Nghe vừa đáng sợ vừa khó tin nhưng mình nhiều lần cũng đã phải đổ máu theo nghĩa đen vì thời trang luôn. Khi thêu, vô số lần kim đâm vào tay, còn mỗi khi nhuộm vải là có vết bỏng khi đun nước nhuộm. Ngày ngày thức khuya dậy sớm, làm bạn với máy khâu đến đau lưng và chạy xe khắp nơi để thùa khuyết, đóng khuy rồi in ấn. Quả thực, áp lực về bài tập, deadline vốn là “đặc sản” khi học thiết kế thời trang. Trải qua rồi thì vẫn còn toát mồ hôi nhưng nếu có cơ hội chọn lại thì mình vẫn sẽ dấn thân.
Không chỉ mỗi “đặc sản” bài tập, kỷ niệm mình sẽ nhớ mãi thời đi học ở đây là về những giảng viên rất khác so với các thầy cô cấp 3. Họ tận tình và đầy nhiệt huyết, luôn sẵn sàng là người truyền cảm hứng cho các nhà thiết kế trẻ. Như thầy Gary Wilson, khi dạy thì thầy vô cùng khó tính và ti mỉ. Các tiết học của thầy luôn chất bởi không chỉ kiến thức suông mà còn cả những chia sẻ về kinh nghiệm thực tế mà thầy đúc kết được trong những năm tháng đi làm. Vì mình thường làm bánh ngọt mang đến trường tặng mọi người, nên đến kỳ sau, khi lớp không được phân học thầy, thỉnh thoảng thầy lại ghé qua lớp hỏi “Hôm nay Lam có làm bánh mang đi không?”.
Nhiều người có hỏi mình, có phải dân thiết kế thời trang ai cũng cá tính mạnh, chảnh và độ cạnh tranh cao. Đúng là có sự cạnh tranh, nhưng chúng mình vẫn luôn sẵn sàng hỗ trợ nhau khi bạn học gặp khó khăn. Các bài tập nhóm đã giúp chúng mình thêm thấu hiểu và nhường nhịn nhau hơn.
Một điều mình muốn nhấn mạnh với các bạn đang tìm hiểu về ngành học thiết kế chính là phải tự học rất nhiều. Quá trình làm đồ án phát sinh các khái niệm mới, phần công việc mới mà thầy cô không dạy, tự bản thân chúng ta sẽ phải không ngừng tìm tòi và học hỏi từ sách, báo và kiến thức thực tế. Lớn nhanh về kinh nghiệm, bản lĩnh chính là từ tự học.
Ngập deadline, chẳng có mấy thời gian mà chơi Tiktok hay lướt Facebook vì quá bận và chìm đắm vào sáng tạo, cuộc sống đại học của mình trôi qua có n lần nản chí nhưng sự đánh đổi đó là xứng đáng cho những kinh nghiệm, kiến thức khổng lồ mà mình nhận được. Cuối cùng khi mặc tất cả các bộ đồ lên người mẫu, ngắm nhìn họ toả sáng trong cuốn lookbook, mình như được sạc thêm pin vậy.
Biết ơn nhất bởi mình may mắn khi được học tập và làm việc với những thầy cô và bạn bè tuyệt vời, biết ơn bởi ba mẹ luôn ủng hộ từ những bước chập chững đầu tiên trên con đường chinh phục ước mơ, biết ơn chính bản thân mình vì đã không bỏ cuộc.
Mình nghĩ, không chỉ riêng mình, mà tất cả mọi người đều có những ước mơ đẹp cho riêng chúng ta. Đích đến cuối cùng của những ước mơ không phải điều gì viển vông, xa lạ mà là khi chúng ta đặt niềm tin và nỗ lực hết mình thì tức là chúng ta đã thành công.
Hy vọng hành trình đi từ điểm bắt đầu cho đến lúc ra trường của Lam sẽ tạo động lực hơn nữa cho những bạn đang có đam mê với ngành thời trang này. Mọi người cần thềm lời khuyên gì về ngành nghề này thì đừng quên comment ở dưới nhé!
Đọc thêm bài viết cùng chủ đề #LCDFFashion.
Có thể bạn cũng thích